Văn ngắn: Nước hoa phóng đãng

nuoc hoa nu trung nien lasonfa bl

12 giờ, em đến.

Nước hoa phóng đãng, tựa mùi trái cây chín nẫu. Mông người tròn lẳn tựa bóng nước, vỗ phát sẽ rung lên như sóng gợn.

Em lao vào tôi, với tất cả những điên dại. Tôi cũng dần nóng lên. Tôi muốn em.

Chúng tôi lột trần nhau. Nhưng rồi, tôi khựng lại. Em bắt đầu khóc. Gương mặt người bắt đầu nhăn lại. Nằm trên em, tôi bối rối.

– Em khó chịu à? – Tôi lúng túng.

Em khóc lớn hơn. Người có vẻ hoảng loạn. Cơ thể hơi gầy đó khẽ co lai, mong manh trên ga giường in hình Iron Man của tôi.

– Nhiều chuyện không vui thôi! Xin lỗi anh, em nghĩ làm tình sẽ giải tỏa stress.

– Không sao. Vậy kể anh được không?

– Cây khoai lang em trồng hồi dịch chết rồi.

Mẹ nó, con khốn khoai lang làm hỏng đêm nay của tôi.

fwb to reallove blog oliverandlillys
Ảnh: oliverandlillys

Tôi ngồi đối diện em, trên giường. Em kể vài câu chuyện ngắn. Cây khoai lang mà em trò chuyện trong mùa dịch, ở căn hộ chỉ có mình em. Tiền lương giảm. Bạn thân em sẽ đi du học. Những chuyện tủn mủn đó gộp lại, khiến người không chịu được.

Tôi nhìn em kỹ hơn. Ngược ánh sáng đèn, em đẹp, mảnh khảnh. Mắt em hơi buồn. Môi dày khiến tôi muốn cắn nó.

– Em có thể kể với anh! – Tôi ngỏ lời.

– Ừ, nhưng sẽ có ngày em chỉ muốn làm tình.

Tôi cười lớn:

– Vậy chơi trò Ma Sói đi. Nếu ngày nào em thèm làm tình, em sẽ là Sói. Ngày nào em muốn kể chuyện, em là Phù Thủy.

Em bối rồi một chốc:

– Hay đấy. Vậy mà anh cũng nghĩ ra được.

Từ đó, chúng tôi có trò chơi mới. Khi em đến, tôi gõ tay vào cửa: “Cốc, Cốc, Cốc”. Và em sẽ trả lời.

Những ngày làm Sói, em gợi tình. Em điên trong thứ dục vọng, và người làm tôi bất ngờ. Những ngày làm Phù Thủy, em kín kẽ hơn. Chúng tôi trò chuyện.

Và chúng tôi không nghĩ rằng, mình đã bị cuốn vào trò chơi từ lúc nào.

Rồi có lần, em đến đột xuất:

– Cốc Cốc Cốc! – Tôi vờ gõ tay vào cửa.

– Phù Thủy đây.

Em đến với bộ áo thun, quần jeans đơn giản, trông khác hẳn thường ngày. Người lên tiếng:

– Anh muốn đi dạo không?

– Dạo à? – Tôi hỏi lại, nhận ra từ trước đến nay chúng tôi chưa từng gặp nhau ngoài căn hộ.

Tròng chiếc áo khoác, mang quần short, tôi chở em dạo quanh thành phố. Chúng tôi mua đồ chiên, gói về, rồi ra phía cầu ngắm thành phố. Phút chốc, chúng tôi như cặp tình nhân thực sự.

Em nhìn tôi, rồi bỗng nói:

– Gần đây, em thấy mình đủ đầy. Em đỡ tham lam hơn.

– Sao em có cảm giác đó?

– Có lẽ đo mọi thứ kinh khủng của những tháng qua. – Em chỉ tay về phía Sài Gòn – Em vẫn sống. Có công việc. Một người để làm tình. Một người để nói chuyện.

Tôi im lặng, rồi thở dài:

– Ừ. Ta sẽ thấy mình đủ đầy khi ta suýt mất đi những thứ đang có.

Chúng tôi hôn nhau. Lưỡi em trong miệng tôi, ẩm ướt. Tôi ôm người. Không có dục vọng. Không lột nhau ra. Chỉ có con tim rung động.

Ngày hôm sau, em lại đến. Vẫn thói quen cũ, tôi gõ cửa, hỏi thích thú:

– Ai đấy?

– Là em.

– Em là ai?

– Hôm nay chỉ là em thôi.

Tò mò, tôi mở cửa. Hôm nay, trông em rất khác. Vừa gợi tình, vừa thú vị.

– Em đang âm mưu gì thế?

Em cởi quần áo, trần trụi trước mắt tôi. Tôi nhận ra, em không còn đến để làm tình nữa. Em đến vì yêu.

Đó là lần đầu tiên chúng tôi trao nhau trọn vẹn. Người trên tôi, rền rỉ, điên rồ, và em thưởng thức điều đó bằng sự nhiệt thành. Tay em trong miệng tôi, và vũ trụ của em mút lấy khoái lạc của thân này. Mắt em long lanh, thứ mà điều tôi chưa từng thấy, khi em đến đây chỉ làm tình.

Tôi tin, đó là lần hiếm hoi, chúng tôi trần trụi, cả cơ thể lẫn tinh thần.

<Tác giả Yang Phan>

#vlmn_truyen#Lasonfa

Atom

Văn Toàn

Mộc mạc, chân thành và tử tế.

Mùi hương đưa tôi đến với niche: Aventus
Mùi hương được khen nhiều: Baccarat Rouge 540
Mùi hương hẹn hò: Lyric Man, thi thoảng Oud
Signature scent mùa Hè: Green Irish Tweed
Signature scent mùa Đông: Lyric Man

Trả lời

Địa chỉ email của bạn sẽ không hiển thị công khai.